Post by Hồn Nước on Oct 25, 2014 6:34:59 GMT -5
Ông Bút
Ngày 5 tháng 10/2014 vừa qua, có tên Lê Hải Đăng, 26 tuổi, trú tại xã Tuân Chính, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc, cán bộ tài chính kế hoạch huyện, dụ cô gái nữ sinh Phùng Thị Thanh, đang học lớp 12, vào nhà nghỉ để mây mưa. Thanh con nhà nghèo, có hoàn cảnh rất đặc biệt, sau khi thỏa mãn, Thanh xin quà, Đăng bảo phải để cho y “làm” thêm hai chục lần nữa, mới chịu cho quà. Quá uất ức cô này rút dao đâm 2 nhát, Đăng gục chết ngay tại chỗ, sau đó thủ phạm ra đầu thú.
Báo Tin An Ninh, đăng tên LHĐ viết tắt, còn cô nữ sinh ghi rõ: Phùng Thị Thanh, và đệm thêm: “Đ con nhà gia giáo, sống hiền hòa, chưa hề mất lòng ai, bà con lối xóm ai cũng thương.” Hàng trăm tờ báo khác của đảng, mô tả cô Thanh như một cô gái làm tiền, sau khi giết Đăng, Thanh tiếp tục ngủ với người bạn trai khác, lấy một trăm ngàn đồng, trước đó cũng đã ăn nằm với vài người, cũng mục đích tiền, Đăng chết trong lúc sắp cưới vợ.
Hồng mà chưa chuyên
Chỉ mấy dòng tin, đã thấy nhiều điều mâu thuẫn, “con nhà gia giáo” lại là cán bộ tài chính huyện, có thiếu gì tiền, một lần “ăn bánh” chỉ có một trăm ngàn, nghe nói hiện nay ở Việt Nam, cho trẻ con một trăm ngàn ăn kẹo, nó cũng chê? Chỉ một trăm ngàn, vì keo kiệt khiến mất mạng, uổng công sinh thành của mẹ cha, không hiểu gia giáo ở chỗ nào? Gia giáo mà đi chơi gái, lúc sắp cưới vợ, chỉ thấy giáo mác, chứ gia thì không!
Cán bộ huyện, hẳn thấm nhuần đạo đức “bác” dữ lắm, có lẽ Đăng học được mấy trang, mới tới chỗ dạy phương pháp quỵt, chưa tới đoạn dạy cách thủ tiêu nhân tình, lý ra phải học cho trót, nôn nóng làm gì, để dẫn đến thảm họa. Theo hình chụp thủ phạm, diễn lại vụ án, thấy tên Đăng này tệ thật, thân đàn ông, đã đè lên trên con gái, Thanh nằm dưới, giằng co tới những 90 phút, cuối cùng thua cuộc và mất mạng, gặp bác Hồ của Đăng, cô Thanh hết đường sống.
Lý ra hai nhát chém này, phải dành cho Tố Hữu mới đúng, vì suy cho cùng cán bộ Lê Hải Đăng, chỉ mới lừa dối dõi lắm vài cô gái làng chơi, Tố Hữu và đảng CSVN, phỉnh phờ toàn thể đĩ điếm, trong bài: Tiếng hát sông Hương, đảng hứa nếu cách mạng thành công, chị em rất huy hoàng:
Trích:
…
Ngày mai cô sẽ từ trong ra ngoài
Thơm như hương nhụy hoa lài
Trong như nước suối ban mai giữa rừng.
Ngày mai gió mới ngàn phương
Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân
Ngày mai trong nắng trắng ngần
Cô thôi sống kiếp đày thân giang hồ
Ngày mai bao lớp đời dơ
Sẽ tan như đám mây mờ đêm nay
Cô ơi tháng rộng ngày dài
Mở lòng ra đón ngày mai huy hoàng
Từ ngày “giải phóng” tới nay đĩ tăng hay giảm? Đĩ dưới thời đại bác, có gì huy hoàng nhỉ?! Hai nhát dao kia, dành cho tác giả bài thơ này mới đúng.
Con chuột nhép Lê Hải Đăng, chết bỏ lại “chiếc bình” tanh có tên Tài Chính Huyện, được làm ra trong thời kỳ XHCN, có lời chúc mừng cho cô vợ sắp cưới, sém phải lấy anh chồng “gia giáo” như báo Cộng Sản ca tụng.
Tháng ngày tới, trong tù cô Phùng Thị Thanh, có thừa cơ hội để nghiền ngẫm “Cộng Sản giải phóng cho dân nghèo, cho giai cấp.” Lê Hải Đăng, cán bộ huyện, trú ở Vĩnh Tường, làm tôi nhớ Nữ Sĩ Hồ Xuân Hương, và nhại lại bài thơ:
Trăm năm ông Phủ Vĩnh Tường ôi!
Nợ đĩ tiếc gì không chịu trả
Giờ đây thân xác rã lòng đất
Thế gian một trận cười vang trời
Đạo đức dân tộc giờ đã mất
Đàng điếm Mao Hồ lại lên ngôi
ân ái nhiều lần chỉ thoáng chốc
Trăm năm ông Phủ Vĩnh Tường ôi!
Chúc quý bạn đọc báo ngày đầu tuần vui vẻ, tìm ra phương pháp mới hữu hiệu, tranh đấu chống Cộng Sản tham tàn, áp bức và bán nước.
Ông Bút