Post by Hồn Nước on Aug 31, 2015 3:43:08 GMT -5
Ông Bút
Cộng Đồng có thống nhứt không?
Cuối tuần vừa rồi, một số gia đình anh em ở làng cũ Clarkston, gọi về uống bia nói chuyện cho vui. Đó là tình làng khi mới đến Mỹ đầy ắp kỷ niệm, rất đáng trân quý và hết sức thân thương.
Bia vừa mới khui, chưa kịp mời, nên chưa ai hớp. Bỗng dưng ông anh Quảng Nam, xướng lên, mặc dù không có ô bạt lơ, nhưng giọng ông nói như thể qua một âm ly 5000 oách, ông chửi thề rồi mới nói thế này:
…..Thằng cha Tuấn làm khoáng đại như cục c…, tui là rễ QT đây nè, mà tui không thể chịu được….
Ông anh khác, cũng rễ QT, nhưng đằm thắm hơn, nhỏ nhẹ hơn:
“Ừ, ông ấy làm qúa tệ, làm như rứa biết đời nào Cộng Đồng thống nhứt được?
Mấy bà chị đang nấu nướng, vung đũa bếp chạy lên:
Nì nì, tui nấu cho mấy ông ăn, còn nói xấu đồng hương, nói xấu chủ tịch tui hả!?
Coi chừng tui bỏ thuốc độc vào nồi bún bò, tiêu vong, ngủm củ tỏi, đáng đời nghe.
Nói xong mấy chị cười ha hả, nói:
Ừ, ông ấy tra (già) rồi mà làm không sợ con nít nó cười cho, ốt dột qúa hỉ?!
Bà chị khác hỏi: Có ai biết số phone của bà Tuấn, đưa đây, tui gọi xì nẹt bả coi, ăn rồi mần cái chi, mà không biết giữ chồng, để đi ra ngoài làm tầm bậy, tầm bạ, coi không được cái chi hết.
Bà chị vung đũa bếp khi nảy, lên tiếng: Thôi bà vô duyên qúa bà ơi, bà giữ nổi chồng của bà chưa, bà đòi người khác giữ…mệt cho bà, ứ…
Để bữa tiệc được vui, tôi chuyển hệ, hỏi:
Giá như biết có ông Tuấn bây giờ, sáu chục năm trước, mấy anh có chịu khăn đóng, áo dài lũ lượt ra QT làm rễ không?
Mấy ông la: Mi nói tào lao, chuyện làm rễ, có ăn nhậu gì ông Tuấn, ăn nhập gì chuyện đồng hương, Cộng Đồng! Tào lao xì bợp.
Từ đó uống bia, ăn bún của bà H, bún ngon nhất trần đời, ăn uống, ôn lại những ngày xưa thân ái, nói chuyện quê hương Dekalb ngày mới qua, chuyện Việt Nam, thế giới, cái khoáng đại của ông Tuấn lùi sâu vào bao tử, rồi out.
7 ngày sau khoáng đại, đang ngồi uống càphê Kinh Đô, một bạn trẻ hỏi:
Chú, CĐ họp gì mà ghê qúa chú, con xem TV, thấy ớn lạnh luôn!!
Bạn trẻ này quá thân, nên tôi đáp: Bộ mầy hết chuyện, đem CĐ mới sáng sớm ra nói, làm ơn để cái ly cà phê của ta ngon lành, được không?
Cả bàn cười ầm lên.
Chú, ông Tuấn là ông nào? Tôi trả lời: Bạn ở đây từ năm 96, 97 mà không biết ông Tuấn là ông nào, ta cũng thua, không biết nói sao, nhưng thôi, không biết khoẻ hơn biết, uống cà phê nó ngon hơn.
Trước khoáng đại 1 ngày anh Hồ Minh Dũng, báo Niềm Tin, phone hỏi:
Nì, ngày mai em có đi khoáng đại, khôn?
Dạ, em không đi, kết qủa chắc không ngoài dự đoán, đi làm chi mất thì giờ, em không đi.
Anh Dũng: Ừ, thôi ở nhà, có chi anh kể cho, nghe.
8 ngày sau, anh gặp tôi ở cà phê, anh lắc đầu ngao ngán:
Chao ôi, nó lồn xồn lắm mi!
A Dũng chỉ cắt ngang khúc giữa, nhưng đầu đuôi của vấn đề, ai ráp cũng đúng.
Vậy, Cộng Đồng có thống nhứt được không?
Được, chắc chắn phải được, nếu đồng hương muốn. Một cá nhân ông Tuấn, một nhóm 30, 40 người không thể là cánh cửa sắt, ngăn cản việc thống nhất CĐ, quan trọng trong cuộc vận động thống nhất CĐ, chúng ta đặt niềm tin vào đâu?
Ông Tuấn không bao giờ trở lại Atlanta, trong vai trò ghê gướm nữa, khả năng, đạo đức, ông ấy đã phơi trần trên diễn đàn ngày 17/5 vừa qua, trong số người “sát cánh, đứng sau lưng ông” từ gần hai chục năm nay, chí ít, tối thiểu cũng hơn một nửa nhận ra con người, cùng vấn đề, cũng như quyền lợi Cộng Đồng. Tin chắc họ sẽ xa rời ông ta.
Nhất định thống nhứt được.
Thêm nữa, ai sẽ ứng cử trong thời gian tới? Nếu CĐ không có hy vọng thống nhứt? Tất cả đều rã rời, cạn kiệt nhân sự, kể luôn những người chưa từng sinh hoạt, chưa từng ứng cử, họ cũng qúa mỏi mệt với vấn nạn, tại Atlanta có 2 ban đại diện.
Tôi tin chia rẻ, phân hóa đã tới màn cuối. Thời kỳ mới sắp khai trương trong tinh thần hòa thuận và thống nhứt.
Mỹ có đánh Trung Cộng không?
Gần đây máy bay Mỹ vần vũ trên bầu trời biển Đông, khiến nhiều người hỏi nhau:
Mỹ có đánh Trung Cộng không?
Đem câu hỏi nay bình luận, khác gì:
“Việt Nam ăn sắn, ăn mì,
bay lên vũ trụ làm gì Tuân ơi!?”
Hay: Ăn mắm tôm bình luận sao hỏa, sao khuê. Tuy nhiên trước thế cuộc, ai có căn cứ, người đó thuyết phục. Hoặc ít nhất mua vui cũng được vài trang báo.
Sự thể thế giới ngày nay cũng như thời Đông Chu Liệt Quốc, Trung Hoa, lịch sử xảy ra cuộc chiến dài tới 400 trăm năm, trước Công Nguyên (từ thế kỷ thứ VI, V IV, I I I ).
Nhà Chu trị vì được 8,9 đời vua, sau đó suy yếu dần, tới U Vương đúng là U mê Bao Tự, đốt phong hỏa đài, cốt tìm nơi khóe miệng Bao Tự một nụ cười, đến nỗi U Vương mất nước rồi mất mạng, Bao Tự thuộc về rợ Nhung, giao hoan vui vầy suốt đêm. Từ đây thiên hạ đại loạn, Trung Hoa bị chia xé nhỏ hơn trăm nước, để rồi gôm lại “Lục Quốc”, Đứng đầu lục quốc, có nước Tần, Tần thực sự hùng mạnh, khi Tần Vương Chính lên ngôi, có sách sử ký của Tư Mã Thiên cho rằng Tần Vương Chính, con của nhà buôn lỗi lạc Lã Bất Vi.
Trước hết Tần chiếm những nước gần, để mở mang bờ cõi, sau đó đánh những nước xa lớn mạnh, như: Hàn, Triệu, Ngụy, Sở và nhà Chu (bị diệt năm 249 TCN). Trước tình thế này, các nước nhỏ liên kết cùng bảo vệ trước hiểm họa Tần thực, nhưng kết lại chưa bao lâu, họ rời ra như thau các, để Tần thôn tính, tiêu diệt. Trái lại Tần liên kết thành công. Nước Tề rất mạnh, Tần cho sứ giả cầu hòa kết nghĩa, Tề tưởng thật, không cứu nước nhỏ, mỗi khi bị Tần xâm lấn, cuối cùng thành Lâm Tri kinh thành của nước Tề bị quân Tần, do đại tướng Vương Bí đánh chiếm. Tề, một “quốc gia” cuối cùng bị nhà Tần thu phục, kết cuộc: Tề, Sở, Yên, Hàn, Triệu, Ngụy, bị Tần xóa sổ, sau 400 năm chinh chiến!
Người Tàu.
Khi nói đến chiến tranh, nhiều người nghỉ đến số dân Tàu quá đông, hiện tại hơn 1 tỷ 3 dân số. Theo các lần thống kê dân số, thông thường sai biệt được cho phép từ 4 – 5%. Nhưng với nước Tàu tỷ lệ sai biệt rất lớn, do đó 1 tỷ 3 là con số có phần “khiêm tốn” so với con số thực. Tuy vậy so mật độ dân số, Tàu và Ấn Độ chưa phải đứng vị trí đầu bảng, vì đã có Sigapore 7301 người/km2, Bangladesh đứng thứ ba 1034 người/km2, vì vậy dân số không phải là động lực chính để đi đến chiến tranh. Mặc dù người Tàu có mặt khắp nơi trên địa cầu, từ cùng trời đến cuối đất, quê tôi nơi thâm sơn cùng cốc, cũng có người Tàu tới ở từ nhiều đời trước, họ hòa quyện cùng niềm vui, nỗi buồn với quê hương, với phong tục tập quán, nên không ai coi họ là “ngoại lai” hặc “khách trú” mà coi họ như người bà con của xóm làng thân thương, vì họ rất hiền hòa, chân thực, thân thiện.
Phần đông họ đã đến nước mình vì hoàng cảnh nơi quê cha đất tổ của họ có chiến tranh, loạn lạc, hoặc vi “tha phương cầu thực” mang tính tự phát, hoàn toàn không giống với “chủ trương của đảng” như ngày nay.
Xâu chuổi từ chiến tranh Đông Châu Liệt Quốc, Nhà Tần trị vì được 2 đời vua, đưa tới Hán Sở Tranh Hùng, sau đó Tam Quốc Diễn Nghĩa, toàn những trang sự đẫm máu lệ. Từ đó chúng ta có thể hiểu được Trung Quốc luôn có tham vọng bành trướng,. Thuở xa xưa tham vọng bá chủ, đã làm cho người dân của họ điêu đứng, ngày nay ý đồ bành trướng đem đặt ngoài biên cương của Trung Quốc, hiểm họa chiến tranh khó thoát.
Khắp nơi đều có một câu hỏi xuôi: “Liệu, Mỹ có đánh Trung Cộng không?”
Chưa ai đặt ngược câu hỏi: Trung Cộng có đánh Mỹ không?
Vì ai cũng thấy hiện nay Trung Cộng chỉ hơn Mỹ ở dân số, song với vũ khí hiện đại chỉ trong khoảnh khắc, số dân to lớn kia chẳng thấm vào đâu! Đồng minh của Trung Cộng ở khu vực, chỉ có Bắc Triều Tiên và Việt Nam, hai anh này luôn luôn thuộc diện khó khăn, xóa đói giảm nghèo, điều đáng sợ cả hai anh đều theo Cộng Sản, mức độ thủy chung với “anh em” có trời mà biết, lúc khai hỏa, biết nó chĩa nòng súng về đâu!? Nói anh em cho nó sang, trừ thằng bé Ủn bắc Triều Tiên, nó ngổ ngố, không hề sợ Tàu, chỉ có đảng CSVN mới cúi đầu thần phục, mai kia Mỹ Trung đánh nhau CSVN, gởi năm sáu trăm ngàn bộ đội đi làm bia đỡ đạn, mấy “nhà ngoại cảm” tha hồ hốt bạc.
Cùng một khu vực phía Mỹ có những đồng minh đáng tin cậy: Nhật, Nam Hàn, Thái Lan, Philippines, đối lại với Việt Nam và Triều Tiên hai nước anh em này làm Trung Cộng bối rối., chưa hết láng giềng, tới Đài Loan người anh em cùng cha, cùng mẹ với Trung Cộng, mới ngày hôm nay 26/5/2015, mua thêm (nên nhớ là mua thêm) thần sấm A10, để “chọi” lại lực lượng ven bờ của Trung Cộng.
Ngoài ra Nga Sô, chưa chắc yểm trợ Trung Cộng, dù có ca cẩm, kể lễ tình xưa nghĩa cũ, cùng con cháu Mac, Lê…
Nhưng Anh, Pháp, Úc, sẽ yểm trợ Mỹ khi chiến Tranh với Trung Cộng xảy ra, riêng với Úc Đại Lợi, dù Tập Cận Bình hết sức ưu đãi chiều chuộng, bằng cách Úc xuất qua TC 85% hàng hóa không phải đóng thuế, các sản phẩm khác sẽ giảm hoặc miễn thuế trong vòng 10 năm tới, giá trị song phương hằng năm lên tới 130 tỷ USD, tuy nhiên bao nhiêu cũng không thể mua đứt anh bạn Úc, đứng về phía TC
Vũ khí hiện đại, Trung Cộng còn lâu mới đua kịp với Mỹ.
Trung Cộng mỗi ngày không ngừng bành trướng, trong khi đó kho vũ khí của Mỹ, 3 hoặc 5 năm đầy ứ, TC xâm chiếm biển Đông, có thể một cơ hội tốt để họ làm sạch kho đạn, Trung Cộng đất rộng, người đông, thiết tưởng đây là nơi đắt địa để Mỹ “gởi” hàng.
Mỹ không hành động, vị thế siêu cường sẽ sụt xuống nhiều nấc thang, chẳng những với những nước đang trông cậy: Nhật, Nam Hàn, Phi, có thể toàn thế giới sút giảm niềm tin.
Nhiều người trả lời rằng: Không đời nào Mỹ đánh Trung Cộng, nhưng xét 2 điềm:
– Trung Cộng phải bành trướng.
– Kho vũ khí của Mỹ đã qúa ngày, phải làm sạch, hai điều này dẫn đến chiến tranh Mỹ Trung.
Vũ khí càng thô sơ, cuộc chiến càng kéo dài, cung tên giáo mác, cuộc chiến dài cả trăm năm, vũ khi tiến bộ chỉ dài mấy năm, như thế giới chiến tranh lần 1, lần 2 chỉ có 4 năm. Ngày nay vũ khí siêu hiện đại, có thể kết liễu trong vòng vài ba tháng.
Tỷ lệ Mỹ đánh Trung Cộng không lớn lắm, cỡ trên trung bình, nhưng đánh Mỹ thắng Trung Cộng, tỷ lệ cao ngút.
Nói như vậy để Nguyễn Tấn Dũng, Trọng lú chuẩn bị diễn văn thật “hoành tráng” chửi Trung Cộng “bá quyền, xâm lược…ca ngợi Mỹ dân chủ, văn minh, từ thời khai sinh nước, bác Hồ Tập Chương của chúng tôi từng trích dẫn trong tuyên ngôn độc lập…” Phùng Quang Thanh, chuẩn bị nước hoa thật thơm, để ôm hôn ông Át hôn Cặt teo, bộ trưởng bộ quốc phòng (Ashton Carterl), Tương Tấn Sang, lo massage cái cần cổ cho thật dẻo, để cúi cái đầu cho thật sát, trước quân đội Hoa Kỳ.
Mẫu Quốc của đảng CSVN sắp thua tới nơi rồi.
Mỹ chắc sẽ đánh Trung Cộng, có như thế Việt Nam mới có cơ hội thoát ách nô lệ Bắc thuộc lần thứ 3.
Vái trời, một hôm nhìn lên TV, thấy Mỹ trút bôm xuống Trung Cộng, như từng trút xuống Afghanistan, Iraq trước đây, vái trời đất xứ Hoa Kỳ linh thiêng. Mỹ không diệt nó, nó cũng làm điêu đứng nhân loại.
Mỹ có đánh Trung Cộng không?
Bây giờ, xin được thêm một chữ vào câu hỏi:
Mỹ có NÊN đánh Trung Cộng không?
Ông Bút