Post by Hồn Nước on Apr 7, 2013 16:45:30 GMT -5
Từ bầu Kiên tới trùm Năm Cam
Ông Bút – Tôi rà từ lề Dân, qua lề đảng và ngược lại nhiều lần, chẳng biết cụ thể bầu Kiên bị bắt vì tội gì, ngoài câu: “Làm trái quy định của pháp luật”. Báo nào cũng copy nhái lại câu này, riêng báo lề đảng chính hiệu còn gọi bầu Kiên là bị can, gọi tức thì, khi còng mới tra vào tay người ta. Nếu quả thật “bị bắt vì làm trái quy định luật pháp” thì trên cùng là Bộ Chính trị đảng CSVN, thứ đến các bộ, rồi hàng tỉnh, thành phố, quận huyện xã ấp, làm gì còn người nào nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Chỉ cần nói tới hai tiếng bằng giả, giấy tờ giả, đã có hàng ngàn đảng viên phải đi tù rồi. Một người dân tiểu tốt vô danh, làm bằng giả cấp đại học, đã ngạc nhiên, đằng này Thứ Trưởng Cao Minh Quang, giả cả bằng tiến sĩ, Thượng Tướng Bộ Trưởng Bộ Công An Trần Đại Quang vừa xài bằng giả và giấy tờ giả. Nguyễn Tấn Dũng học ở đâu, hồi nào cũng có cử nhân Luật? Từ sự kiện này đã nói lên mức độ luật pháp đã bị lót đít, còn trái phải gì nữa?
Bằng giả ở tù chưa đủ, bằng thiệt cũng phải ở tù như thường, trường hợp của một tiến sĩ soạn sách giáo khoa cho học trò “Luyện tiếng Việt 1″ viết sai chính tả, hai chữ thước đo, viết thành “thướt đo” không chỉ tiến sĩ Trần Thị Minh Phương soạn sai chính tả, cả nhà xuất bản Giáo Dục Việt Nam cũng sai theo. Trường hợp khác: Trong cuốn “Bài tập thực hành tiếng Việt 2”, chủ biên: Nguyễn Hải Mi – Trần Thị Hồng Thắm, nhà xuất bản ĐH Sư Phạm cũng mắc lỗi sai chính tả, hai chữ “năn nỉ” người biên soạn viết “năng nỉ”. Trình độ bằng tiến sĩ thứ thiệt như thế này, lỗi thuộc về Bộ Giáo Dục.
Mới đây, bài viết của ông Bùi Hoàng Tám, nói về em Trần Văn M, có lòng tự trọng, vì nhận biết mình dốt nên tự nguyện xin thôi học, để khỏi ảnh hưởng tới bạn bè. Giá như quý ông bà tiến sĩ thứ thiệt nói trên, có được chừng một phần tư lòng tự trọng của em M, dân Việt đỡ khổ biết bao nhiêu.
Chuyện Bầu Kiên
Ở một nước, nhà cầm quyền coi dân như con nít, không được can dự tới chuyện của người lớn. Một người có công muốn bắt, tức khắc có tội, trái lại kẻ có tội đang ngồi sờ sờ trên đầu, trên cổ quốc dân, ai dám nói, thân phận người dân chỉ còn nước… đoán mò.
Không gì sướng bằng mấy ngày này ngồi đọc thiên “còm sĩ” trên mạng Dân Làm Báo, dưới tựa bài: Bầu Kiên. Hầu hết không ai tin đó là một nỗ lực diệt trừ tham nhũng, mọi người đều nhận định rằng tước bớt nồi xôi của thằng bờm Nguyễn Tấn Dũng.
Sự thật đúng như thế. Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, mới lên chưa có cục nào, chẳng lẽ ngửa tay xin Nguyễn Tấn Dũng, nên dùng kế “tự phê” để bắt. Một lần trên youtube đưa lên ngôi nhà “hoành tráng” của Lê Khả Phiêu, với trống đồng, ngà voi, hệ thống tưới rau giá trị cả mấy ngàn dollars, những kệ sách vàng rực chói chang, trước cảnh tượng này Trương Tấn Sang ra lệnh truy tìm kẻ tung hình lên mạng!? Ô lạ, kẻ ăn trộm được bình yên, kẻ truy hô bị săn lùng, vậy Trương Tấn Sang có thực bụng “diệt sâu” không? Hay chỉ nổ sảng cho vui tai dân đen thôi!
Lại càng không phải chính trị, do thân Tàu, thân Mỹ, rặc ròng một mống đầy tớ Tàu, đang xoi nhau. Thử hỏi ai bán Cao Nguyên cho Tàu khai thác Bôxít, ai đưa hàng trăm ngàn dân Tàu vào đất Việt Nam, làm công nhân, làm thành phố, làng mạc trên lãnh thổ Việt Nam, ai dâng những hợp đồng xây dựng béo bở cho Tàu, ai làm lơ cho giặc Tàu ngang nhiên chiếm Hoàng Trường Sa, vv… Không phải Nguyễn Tấn Dũng ru?
Đoán và mò cách nào đi nữa, gia đình NTD lúc rày ăn không ngon, ngủ không yên, bởi đoàn quân “giải phóng Miền Nam” đã lấp ló tới hiên nhà của Dũng rồi, sẽ có hai hướng đi trong tương lai:
Một là ẩn nhẫn, chịu làm bù nhìn, mặc cho cánh Nguyễn Phú Trọng nghênh ngang, lộng hành, chờ mãn nhiệm kỳ rút lui, dĩ nhiên cả nhà cùng rút một lượt.
Hai là khôi phục vây cánh hùng hậu phản công, điều này phải thực hiện trong thời gian cực ngắn, chầm chầy thì theo gót Dương Chí Dũng, hoặc Bầu Kiên, không sai, công bằng nhận xét, xuất thân như Nguyễn Tấn Dũng, lại tạo được thế đứng từ mấy năm trời nay, không phải hạng tệ, nhưng vào đảng Mafia Cộng Sản, còn lôi kéo con cái theo là ngu, chứ không khôn.
Trùm Năm Cam bị diệt, xã hội bớt đi tê nạn du đãng, hay tăng lên trăm ngàn lần hơn? Không phải vì tăng hoặc giảm mà bắt hoặc không. Ở đây chỉ dùng Năm Cam như một thời điểm để so sánh. Ai cũng thấy tệ nạn xã hội từ đó phát sinh tràn lan, còn dữ dội hơn nhiều, thậm chí cựu Phó Chủ Tịch Huyện, phụ trách văn hóa còn chứa đĩ, nếu có ai hỏi vì sao, chắc câu trả lời không thiếu.
Theo tôi Năm Cam đại biểu cho xã hội đen, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, đại biểu của xã hội đỏ, một bên có sẵn quyền (ông Trọng), một bên phải tạo quyền (Năm Cam). Cả đôi bên đều phải cạnh tranh sinh tồn, thế giới ngầm, thế giới nổi, mỗi bên đều có những thuận lợi, bất thuận lợi khác nhau. Giống nhau một điểm có hại cho đất nước.
Bầu Kiên bị bắt, sẽ có trăm ngàn Bầu Kiên khác, giống nhau ở chỗ dựa thế lực nhà cầm quyền phất lên, gọi là giàu giùm cho mấy chú trung ương đảng, khác ở chỗ lối đi và về nhắm hướng nhà ông Trọng, ông Sang, lối về nhà ông Dũng từ nay vắng teo.
Án oan
Truyện Liêu Trai Chí Dị, nói nhà nào bị ma ám, quấy phá phù thủy trị không khó, nếu bị Hồ ám, rất khó trị, phù thủy kém tay ấn bị Hồ vật cho hộc máu, chuyện Oan Ngục, kể:
Chu Sinh, người Dương Cốc, tính tình vui vẻ, ưa nói đùa, vợ chết đã lâu, một hôm nhờ bà mối tìm vợ kế. Nhân thấy người đàn bà bên xóm bà mối rất đẹp, nên nói đùa: Bà làm mai, người kế nhà của bà được không, tôi rất thích. Bà mối cũng nói chơi: Giết chồng nó đi, rồi tôi làm mối cho. Chu cười gật đầu; Ừ thì giết, ngán ai! Hơn tháng sau người hàng xóm đi đòi nợ về, bị giết giữa cánh đồng. Quan Ấp Tể (như Công An điều tra bây giờ) điều tra mãi không ra, nghe lời kể bà mối, quan bắt Chu. Chu không nhận, quan bắt người vợ nạn nhân, vì nghi tư tình với Chu. Bị tra tấn đòn đau, chịu không xiết đành nhận bừa. Từ căn cứ này quan tra Khảo Chu. Chu nói vì đàn bà yếu đuối chịu không nổi đòn roi khai bậy, đã bị án oan còn mang tiếng thất tiết. Dù quỷ thần không biết, tôi không nỡ lòng nào để như vậy, xin khai thực: Vì thấy bà ta quá đẹp, tôi giết chồng để hòng cướp vợ, tự tôi làm nàng ấy thực tình không biết gì hết. Quan hỏi bằng cớ đâu? Chu đáp: Có cái áo vấy máu làm bằng. Quan cho lính tới nhà lục xét, nhưng không thấy, Quan tiếp tục tra tấn. Chu nói, tại mẹ tôi thương con không đưa, nếu cho tôi về lấy sẽ có. Quan đồng ý sai lính gông cổ Chu về nhà. Chu thưa với mẹ: Đưa áo hoặc, không đưa áo ra đằng nào con cũng chết, mẹ ơi. Bà mẹ khóc vào buồng đem áo trình lính. Án tuyên chém đầu. Cả năm trời Quan tra đi xét lại, Chu một mực khai như cũ, ngày sắp định hình thi hành án, quan đang ngồi công đường, chợt có người tiến thẳng tới trước mặt mắng:
Hồ đồ như thế, làm sao soi xét cho dân được? Hàng chục lính lệ, xúm lại toan bắt, người đó vung tay đám lính lệ té bò càng, lăn quay. Quan Ấp Tể toan trốn, người đó hét lớn:
Ta là Chu Tướng Quân của Quan Đế đây, hôn quan mà động đậy ta giết ngay.
Quan Ấp Tể đứng run lập cập nghe người ấy nói:
Kẻ giết người, chính là Cung Phiên, không can dự đến Chu Sinh, nói xong ngã lăn ra đất, như muốn tắt thở. Đến khi hồi phục lính hỏi hóa ra người đó chính là Cung Phiên. Quan tra hỏi Cung Phiên nhận hết tội, vì nghĩ rằng người đi đòi nợ ắt phải có tiền, hắn vì thua bạc nên giết người cướp của, nhưng xui tận mạng, người đó đòi nợ về với túi không, nghe quan kết tội Chu, hắn mừng thầm vì thoát tù, không ngờ ai xui khiến, hắn tự vào công đường và buột miệng nói như vậy. Quan hỏi Chu:
Cái áo vấy máu ở đâu ra? Chu cũng không biết, gọi bà mẹ lên hỏi, bà đáp: Tôi cắt cánh tay mình, rồi lấy máu bôi vào, khám cánh tay trái, đúng có vết sẹo dài, Quan Ấp Tể cũng rất ngạc nhiên, vì tắc trách Quan Ấp Tể mất chức, bị tù. Năm sau vì cảm nghĩa khí của Chu người đàn bà ấy lấy Chu làm chồng.
Nhận định: Quan Ấp Tể vì chưa qua trường “nghiệp vụ”, không có phương tiện thử máu, thử DNA, chứ không cố tình làm sai, dưới trời Cộng Sản, toàn oan sai khổ đau, do chính con người Cộng Sản cố tình tạo ra. Nhưng Năm Cam, Bầu Kiên, ngày mai đến lượt: Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng vv… bị tù ngục, dù oan đến mấy cũng đáng kiếp. Mong ngày chúng nó bị tù, đảng Cộng Sản sớm sụp đổ, để người dân được sống an bình và mộ chí được thảnh thơi yên nghỉ, không bị đào xới, không bị đập phá.
Hằng đêm tôi nguyện cầu anh linh tổ quốc Việt Nam như vậy.
Ông Bút
Ông Bút – Tôi rà từ lề Dân, qua lề đảng và ngược lại nhiều lần, chẳng biết cụ thể bầu Kiên bị bắt vì tội gì, ngoài câu: “Làm trái quy định của pháp luật”. Báo nào cũng copy nhái lại câu này, riêng báo lề đảng chính hiệu còn gọi bầu Kiên là bị can, gọi tức thì, khi còng mới tra vào tay người ta. Nếu quả thật “bị bắt vì làm trái quy định luật pháp” thì trên cùng là Bộ Chính trị đảng CSVN, thứ đến các bộ, rồi hàng tỉnh, thành phố, quận huyện xã ấp, làm gì còn người nào nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Chỉ cần nói tới hai tiếng bằng giả, giấy tờ giả, đã có hàng ngàn đảng viên phải đi tù rồi. Một người dân tiểu tốt vô danh, làm bằng giả cấp đại học, đã ngạc nhiên, đằng này Thứ Trưởng Cao Minh Quang, giả cả bằng tiến sĩ, Thượng Tướng Bộ Trưởng Bộ Công An Trần Đại Quang vừa xài bằng giả và giấy tờ giả. Nguyễn Tấn Dũng học ở đâu, hồi nào cũng có cử nhân Luật? Từ sự kiện này đã nói lên mức độ luật pháp đã bị lót đít, còn trái phải gì nữa?
Bằng giả ở tù chưa đủ, bằng thiệt cũng phải ở tù như thường, trường hợp của một tiến sĩ soạn sách giáo khoa cho học trò “Luyện tiếng Việt 1″ viết sai chính tả, hai chữ thước đo, viết thành “thướt đo” không chỉ tiến sĩ Trần Thị Minh Phương soạn sai chính tả, cả nhà xuất bản Giáo Dục Việt Nam cũng sai theo. Trường hợp khác: Trong cuốn “Bài tập thực hành tiếng Việt 2”, chủ biên: Nguyễn Hải Mi – Trần Thị Hồng Thắm, nhà xuất bản ĐH Sư Phạm cũng mắc lỗi sai chính tả, hai chữ “năn nỉ” người biên soạn viết “năng nỉ”. Trình độ bằng tiến sĩ thứ thiệt như thế này, lỗi thuộc về Bộ Giáo Dục.
Mới đây, bài viết của ông Bùi Hoàng Tám, nói về em Trần Văn M, có lòng tự trọng, vì nhận biết mình dốt nên tự nguyện xin thôi học, để khỏi ảnh hưởng tới bạn bè. Giá như quý ông bà tiến sĩ thứ thiệt nói trên, có được chừng một phần tư lòng tự trọng của em M, dân Việt đỡ khổ biết bao nhiêu.
Chuyện Bầu Kiên
Ở một nước, nhà cầm quyền coi dân như con nít, không được can dự tới chuyện của người lớn. Một người có công muốn bắt, tức khắc có tội, trái lại kẻ có tội đang ngồi sờ sờ trên đầu, trên cổ quốc dân, ai dám nói, thân phận người dân chỉ còn nước… đoán mò.
Không gì sướng bằng mấy ngày này ngồi đọc thiên “còm sĩ” trên mạng Dân Làm Báo, dưới tựa bài: Bầu Kiên. Hầu hết không ai tin đó là một nỗ lực diệt trừ tham nhũng, mọi người đều nhận định rằng tước bớt nồi xôi của thằng bờm Nguyễn Tấn Dũng.
Sự thật đúng như thế. Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, mới lên chưa có cục nào, chẳng lẽ ngửa tay xin Nguyễn Tấn Dũng, nên dùng kế “tự phê” để bắt. Một lần trên youtube đưa lên ngôi nhà “hoành tráng” của Lê Khả Phiêu, với trống đồng, ngà voi, hệ thống tưới rau giá trị cả mấy ngàn dollars, những kệ sách vàng rực chói chang, trước cảnh tượng này Trương Tấn Sang ra lệnh truy tìm kẻ tung hình lên mạng!? Ô lạ, kẻ ăn trộm được bình yên, kẻ truy hô bị săn lùng, vậy Trương Tấn Sang có thực bụng “diệt sâu” không? Hay chỉ nổ sảng cho vui tai dân đen thôi!
Lại càng không phải chính trị, do thân Tàu, thân Mỹ, rặc ròng một mống đầy tớ Tàu, đang xoi nhau. Thử hỏi ai bán Cao Nguyên cho Tàu khai thác Bôxít, ai đưa hàng trăm ngàn dân Tàu vào đất Việt Nam, làm công nhân, làm thành phố, làng mạc trên lãnh thổ Việt Nam, ai dâng những hợp đồng xây dựng béo bở cho Tàu, ai làm lơ cho giặc Tàu ngang nhiên chiếm Hoàng Trường Sa, vv… Không phải Nguyễn Tấn Dũng ru?
Đoán và mò cách nào đi nữa, gia đình NTD lúc rày ăn không ngon, ngủ không yên, bởi đoàn quân “giải phóng Miền Nam” đã lấp ló tới hiên nhà của Dũng rồi, sẽ có hai hướng đi trong tương lai:
Một là ẩn nhẫn, chịu làm bù nhìn, mặc cho cánh Nguyễn Phú Trọng nghênh ngang, lộng hành, chờ mãn nhiệm kỳ rút lui, dĩ nhiên cả nhà cùng rút một lượt.
Hai là khôi phục vây cánh hùng hậu phản công, điều này phải thực hiện trong thời gian cực ngắn, chầm chầy thì theo gót Dương Chí Dũng, hoặc Bầu Kiên, không sai, công bằng nhận xét, xuất thân như Nguyễn Tấn Dũng, lại tạo được thế đứng từ mấy năm trời nay, không phải hạng tệ, nhưng vào đảng Mafia Cộng Sản, còn lôi kéo con cái theo là ngu, chứ không khôn.
Trùm Năm Cam bị diệt, xã hội bớt đi tê nạn du đãng, hay tăng lên trăm ngàn lần hơn? Không phải vì tăng hoặc giảm mà bắt hoặc không. Ở đây chỉ dùng Năm Cam như một thời điểm để so sánh. Ai cũng thấy tệ nạn xã hội từ đó phát sinh tràn lan, còn dữ dội hơn nhiều, thậm chí cựu Phó Chủ Tịch Huyện, phụ trách văn hóa còn chứa đĩ, nếu có ai hỏi vì sao, chắc câu trả lời không thiếu.
Theo tôi Năm Cam đại biểu cho xã hội đen, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, đại biểu của xã hội đỏ, một bên có sẵn quyền (ông Trọng), một bên phải tạo quyền (Năm Cam). Cả đôi bên đều phải cạnh tranh sinh tồn, thế giới ngầm, thế giới nổi, mỗi bên đều có những thuận lợi, bất thuận lợi khác nhau. Giống nhau một điểm có hại cho đất nước.
Bầu Kiên bị bắt, sẽ có trăm ngàn Bầu Kiên khác, giống nhau ở chỗ dựa thế lực nhà cầm quyền phất lên, gọi là giàu giùm cho mấy chú trung ương đảng, khác ở chỗ lối đi và về nhắm hướng nhà ông Trọng, ông Sang, lối về nhà ông Dũng từ nay vắng teo.
Án oan
Truyện Liêu Trai Chí Dị, nói nhà nào bị ma ám, quấy phá phù thủy trị không khó, nếu bị Hồ ám, rất khó trị, phù thủy kém tay ấn bị Hồ vật cho hộc máu, chuyện Oan Ngục, kể:
Chu Sinh, người Dương Cốc, tính tình vui vẻ, ưa nói đùa, vợ chết đã lâu, một hôm nhờ bà mối tìm vợ kế. Nhân thấy người đàn bà bên xóm bà mối rất đẹp, nên nói đùa: Bà làm mai, người kế nhà của bà được không, tôi rất thích. Bà mối cũng nói chơi: Giết chồng nó đi, rồi tôi làm mối cho. Chu cười gật đầu; Ừ thì giết, ngán ai! Hơn tháng sau người hàng xóm đi đòi nợ về, bị giết giữa cánh đồng. Quan Ấp Tể (như Công An điều tra bây giờ) điều tra mãi không ra, nghe lời kể bà mối, quan bắt Chu. Chu không nhận, quan bắt người vợ nạn nhân, vì nghi tư tình với Chu. Bị tra tấn đòn đau, chịu không xiết đành nhận bừa. Từ căn cứ này quan tra Khảo Chu. Chu nói vì đàn bà yếu đuối chịu không nổi đòn roi khai bậy, đã bị án oan còn mang tiếng thất tiết. Dù quỷ thần không biết, tôi không nỡ lòng nào để như vậy, xin khai thực: Vì thấy bà ta quá đẹp, tôi giết chồng để hòng cướp vợ, tự tôi làm nàng ấy thực tình không biết gì hết. Quan hỏi bằng cớ đâu? Chu đáp: Có cái áo vấy máu làm bằng. Quan cho lính tới nhà lục xét, nhưng không thấy, Quan tiếp tục tra tấn. Chu nói, tại mẹ tôi thương con không đưa, nếu cho tôi về lấy sẽ có. Quan đồng ý sai lính gông cổ Chu về nhà. Chu thưa với mẹ: Đưa áo hoặc, không đưa áo ra đằng nào con cũng chết, mẹ ơi. Bà mẹ khóc vào buồng đem áo trình lính. Án tuyên chém đầu. Cả năm trời Quan tra đi xét lại, Chu một mực khai như cũ, ngày sắp định hình thi hành án, quan đang ngồi công đường, chợt có người tiến thẳng tới trước mặt mắng:
Hồ đồ như thế, làm sao soi xét cho dân được? Hàng chục lính lệ, xúm lại toan bắt, người đó vung tay đám lính lệ té bò càng, lăn quay. Quan Ấp Tể toan trốn, người đó hét lớn:
Ta là Chu Tướng Quân của Quan Đế đây, hôn quan mà động đậy ta giết ngay.
Quan Ấp Tể đứng run lập cập nghe người ấy nói:
Kẻ giết người, chính là Cung Phiên, không can dự đến Chu Sinh, nói xong ngã lăn ra đất, như muốn tắt thở. Đến khi hồi phục lính hỏi hóa ra người đó chính là Cung Phiên. Quan tra hỏi Cung Phiên nhận hết tội, vì nghĩ rằng người đi đòi nợ ắt phải có tiền, hắn vì thua bạc nên giết người cướp của, nhưng xui tận mạng, người đó đòi nợ về với túi không, nghe quan kết tội Chu, hắn mừng thầm vì thoát tù, không ngờ ai xui khiến, hắn tự vào công đường và buột miệng nói như vậy. Quan hỏi Chu:
Cái áo vấy máu ở đâu ra? Chu cũng không biết, gọi bà mẹ lên hỏi, bà đáp: Tôi cắt cánh tay mình, rồi lấy máu bôi vào, khám cánh tay trái, đúng có vết sẹo dài, Quan Ấp Tể cũng rất ngạc nhiên, vì tắc trách Quan Ấp Tể mất chức, bị tù. Năm sau vì cảm nghĩa khí của Chu người đàn bà ấy lấy Chu làm chồng.
Nhận định: Quan Ấp Tể vì chưa qua trường “nghiệp vụ”, không có phương tiện thử máu, thử DNA, chứ không cố tình làm sai, dưới trời Cộng Sản, toàn oan sai khổ đau, do chính con người Cộng Sản cố tình tạo ra. Nhưng Năm Cam, Bầu Kiên, ngày mai đến lượt: Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng vv… bị tù ngục, dù oan đến mấy cũng đáng kiếp. Mong ngày chúng nó bị tù, đảng Cộng Sản sớm sụp đổ, để người dân được sống an bình và mộ chí được thảnh thơi yên nghỉ, không bị đào xới, không bị đập phá.
Hằng đêm tôi nguyện cầu anh linh tổ quốc Việt Nam như vậy.
Ông Bút