Post by Hồn Nước on Apr 7, 2013 16:55:55 GMT -5
Hai vận động viên chèo thuyền, chèo đi tuốt!
Ông Bút – Sáng nay 21/3/2012 đọc báo An Ninh Thủ Đô, có tin: Hai vận động viên chèo thuyền: Nguyễn Phương Đông và Lương Đức Toàn, thuộc đội tuyển Chèo Thuyền Việt Nam, đã đào thoát thành công tại Úc, mới đọc tới đây sực nhớ chuyện cười, kể như sau:
Có ba người, gồm: Việt Nam, Mỹ, và một người Pháp, ba người hùn nhau đi du lịch, trên một chiếc thuyền nhỏ. Chẳng may bị gió to, sóng lớn, lạc đến một hòn đảo hoang vu, lâm vào cảnh đời bi đát. Họ cầu khấn sáng, trưa, chiều tối… Ngày kia có vị thần đảo hiện ra, hỏi: Các con muốn gì? Người Mỹ thưa: Xin thần sớm cho con về xứ. Vèo một phát, anh chàng về ngay New York, người Pháp cung kính thưa: Khẩn cầu thần thánh, ban ơn phước cho con được về quê, một cú phất tay, anh chàng về ngay Paris. Đến lượt anh chàng Việt Nam, ngồi cúi mặt, sốt ruột, thần hỏi: Này con Việt Nam ơi, con muốn gì nào, anh Việt Nam lí nhí, thưa: Con muốn thần cho hai người bạn của con trở lại đảo, sống với con cho vui! Đến đây thần thấy qua khó xử, đã là thần phải công bằng, vì mình mới giúp hai thằng kia, chẳng lẽ bỏ thằng này. Cuối cùng thần thở ra một hơi dài, rồi phất tay, hai chàng Mỹ, Pháp hiện ngay bên cạnh anh chàng Việt Nam!
Truyện cười, hầu hết xuất phát từ sự thật của xã hội, và cũng hầu hết cười vào thói xấu, tệ đoan của con người, như: Say sưa, bài bạc, tham lam, keo kiệt, ngu dốt vô học mà làm lớn, truyện cười không thiếu sót chốn nào, kể cả tu hành không nên nết. Sau 1975 vì cấm ngặt báo chí, chỉ có truyện cười phương tiện duy nhất, truyền khẩu nên không thể kiểm duyệt, đã giúp giải tỏa những ức chế. Như câu truyện vui ở trên diễn đạt: Ai có xứ sở cũng mong VỀ, về với quê cha đất tổ, đích thực niềm vui, hạnh phúc. Chỉ có người Việt, ở lại hoang đảo, mới là niềm vui!
Bài báo nói trên có hai đoạn chính, không kể phần nhập đề, phần một họ ca cẩm nghe thê thảm, trong vòng mười năm qua đã có 13 vụ đào thoát như thế, phần tốn công, phí qua đào tạo, nay bỗng dưng mất đi, ngoài ra trong mắt bạn bè quốc tế nghĩ sao? Họ cười mình chết!!
Hôm nay Cộng Sản, mới biết mắc cỡ, khi bị anh em “cười”. Dù sao cũng đáng khen, biết mắc cỡ, là bước đầu của tiến bộ. Nhưng than ôi! Quốc tế chắc không còn hơi sức để cười, vì 37 năm qua: 30/4/1975 – 30/4/2012, dưới sự toàn trị của đảng, chuyện chi cũng cười được.
- Hàng triệu người vượt biên, vượt biển còn đây, đồng bào bỏ thây nơi biển cả, rừng sâu biết bao nhiêu, bên này hay bên kia đại dương, những tháng ngày này là đại tang, hay quốc tang cũng không sai. Đại tang ai dám cười đâu quý “bác”, quý “bác” cứ reo hò chiến thắng đi.
- Những tháng ngày này cũng chưa xa lắm, Tết Mậu Thân hơn 5000 ngàn người chết tức tưởi, quốc tế biết hết, họ không nở cười, người Việt lại càng không cười nổi, họ lén lút làm đám giỗ cho thân nhân mà thôi.
- Tha hồ cướp, tha hồ giết, luật do đảng, xử do đảng, luật sư hết 99% về hùa cùng đảng, ai dám cười. Đoàn Văn Vươn nổ súng, để thiên hạ tỉnh táo đếm thử bao vạn, triệu dân oan, đếm cho biết, chưa ai cười đâu, phải lo.
- Đảng ra luật, để ăn cướp khắp nước, “chính quyền” Hải Phòng có tội tình gì đâu, chỉ vụng về trong khi trấn lột. Thế nhưng thân mẫu anh Vươn viết thư “cảm ơn thủ tướng”, một tên đàn em ăn cướp, coi bộ khó nuốt, đàn anh xử phạt nhẹ hều, có gì ơn nghĩa, chưa biết tài sản sẽ hốt lại được gì? Bà nên cảm ơn người con can đảm của bà, mới không sai địa chỉ. Hay là thư này bà đứng giùm tên tác giả, dám lắm. Trên đời này chưa đẻ ra Trần Dân Tiên, mà đã viết sách ca ngợi “bác” thì chuyện gì cũng xảy ra được.
Xin phép, cho tôi được cười cái vụ “thư cảm ơn” sai địa chỉ, do đảng sáng tác. Khéo quá, nhưng khéo đến trơ trẻn.
Bài báo tiếp: Dù có kèm kẹp 24/24 cũng không giữ được, chỉ sơ hở tích tắc là… Biến! Họ (những người đào thoát) bỏ lại tất cả, dù chỉ ra đi với chiếc quần đùi. Lạ chi hè, sách nói rồi: Cây cột đèn biết đi, nó cũng vượt biên, quần đùi còn phước chán.
Xin hiến kế cho đảng, chấn chỉnh việc đào thoát, thế này: Giờ vận động viên sinh hoạt, cho mặc áo quần đàng hoàng, sau đó tịch thu tất, trần truồng như nhộng. Đố trốn được, ra khỏi phòng, chính quyền sở tại bắt nhốt ngay lập tức. Bằng không đến nước nào cho vận động viên mặc đồng phục tù của nước đó, làm sao trốn được? Biết rằng đảng là “đỉnh cao trí tuệ” nhưng đôi khi, cũng học kế của kẻ thất phu.
Khổng Tử viết: Trăm câu nói của người hiền minh, cũng có một câu sai, trăm câu nói của kẻ thất phu, cũng có một câu đúng, đảng nên học và ứng dụng, ai đào thoát, tôi chịu đền chi phí đào tạo.
Bài báo cho rằng: “Những người trốn này, đang học cấp ba, cấp hai, tuổi đời còn qúa trẻ. Nên chưa ý thức được việc mình làm”. Xưa nay đào thoát khỏi xứ sở Cộng Sản chiếm đóng, không ai cười, viết báo nói bậy “quốc tế cười chết”, nên nhớ: Một đứa con nít biết trốn, là đã có một sự lựa chọn, trốn thành công là có mưu trí, chương trình hoạch định từ trước, canh me từ li, từ khắc. Trốn khỏi nanh vuốt Cộng Sản, khó lắm nhà báo ơi.
Lại nữa: “Những vận động viên nước khác, trước khi xuất ngoại, phải có tiền đặt cọc, chứng minh tài sản, hễ đào thoát ở lại xứ người, coi như mất trắng, nên không ai đào thoát”.
Sai bét, báo An Ninh Thủ Đô, ơi. Tình yêu quê hương xứ sở. Là tài sản “đặt cọc” vô giá, để con người ta ra đi, phải quay về, xin hỏi: Từ thuở khai sinh ra chế độ Cộng Sản, có ai trốn TỰ DO để xin tá túc tại xứ Cộng Sản chưa? Hỏi tức trả lời rồi đó hỉ. Vậy không trốn khỏi xứ sở mình, chẳng phải vì tiền đặt cọc, mà tại nơi đó: NGƯỜI DÂN KHÔNG CÓ QUYỀN LÀM NGƯỜI.
Ngoài ra: “Trốn với mục đích lao đông nơi xứ người có thu nhập cao, thậm chí Vận Động Viên, trốn ở lại Nam Hàn đi bốc vác, cũng trốn”. Ô hay, con của Võ Nguyên Giáp, con Stalin, sống chết mãn kiếp trên xứ Mỹ này, chắc cũng vì “thu nhập cao, thấp?” đó phỏng. Hiện nay hàng chục ngàn “Du Học Sinh” con ông to, bà lớn của đảng CSVN, đang cố tìm cách kết hôn, để ở lại nước ngoài. Nơi quê nhà bố mẹ họ, muốn thu bao nhiêu thì thu, muốn nhập mấy thì nhập. Như vậy nói vận động viên trốn vì thu nhập, oan qúa.
Cho rằng, trốn vì thu nhập, nghe không ổn lắm. Mọi lối quy nạp đều sai, Phần đông trốn vì tự do, trốn vì thu nhập cũng có, con cán bộ trốn không vì thu nhập, đặc biệt không thiếu tự do, nhưng vì biết tương lai bất ổn, sợ nhân dân trả thù. Đảng cướp và giết người, đang ngồi trên bàn chông lửa, trốn để tẩu tán tài sản và lót ổ cho một tương lai gần!
Cười chi, Hoàng, Trường Sa “Chủ quyền không tranh cãi”
Hầu như bất cứ ai, lên làm phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao, đều phải học thuộc câu này. Nhưng ai “không tranh cãi”? Bọn Trung Cộng hoành hành trên hai đảo này như chốn không người, chặt cáp phá tàu, đảng lên tiếng chiếu lệ, Tàu không thèm trả lời. Bất kể lúc nào nó gặp tàu Ngư Phủ Việt Nam, chúng trấn lột, cướp bóc, đập bể tan tành sản nghiệp chắt chiu một đời, khiến ngư phủ mình lâm cảnh nợ nần, khốn nạn, đảng im re! Đúng ra trong lúc “không tranh cãi” với bọn Tàu Phù, chính quyền phải xuất tiền đền bù cho ngư phủ, vì bất lực, để ngoại bang uy hiếp, làm hư hao tài sản. Sau đó dùng luật quốc tế, luật bang giao buộc đối phương phải đền bù cho chính phủ – chính phủ phải có bổn phận bảo vệ, và trách nhiệm trước thiệt hại của người dân.
Trước 1975, bọn Cộng Sản pháo kích trúng nhà dân. Pháo ngày trước, ngày sau phái đoàn chính phủ VNCH, tới kê biên thiệt hại về nhân mạng, về nhà cửa… Để bồi thường, tội ác của Cộng Sản sẽ tính sau, trước mắt chính phủ có Cảnh Sát, Quân Đội, không bảo vệ được người dân, chính phủ phải đền và xin lỗi. “Chính quyền cách mạng, giải phóng” nên học tập “ngụy” mà hành xử, để hai chữ “chính quyền” thoát ra ngoặc kép.
Hoàng Trường Sa, hai đảo ấy bác và đảng hiến cho Tàu lâu rồi, chủ quyền thuộc về nước “Lạ” ngư dân đừng lén phén, bén mảng nơi đó. Chủ quyền của Tàu,” không tranh cãi” được đâu.
Quốc Tế biết tỏng tòng tong, đảng nói phứt đi, có cười cũng không rảnh cười hoài, nói toạc ra để ngư phủ khỏi chết chóc, lâm cảnh nợ nần tội nghiệp.
“Chính quyền đã liên hệ với hai gia đình vận động viên bỏ trốn, cả hai gia đình đều nói – Không biết, nhưng coi bộ họ phấn khởi lắm”. Khỏi nói, quốc tế cũng biết.
Cười là biểu thị thái độ khinh bỉ một “chính quyền” chỉ biết cúi đầu trước quân thù ngoại xâm, hung hiểm, ác độc với người lương dân.
Cười thật sảng khoái, cho bất kể ai đã trốn thoát chế độ Cộng Sản độc tài, một chế độ không xứng đáng để sống và cống hiến.
Mến chúc hai bạn Nguyễn Phương Đông, Lương Đức Toàn gặp nhiều may mắn, trên bước đường tha hương, kính chúc hai gia đình của các bạn luôn bình an.
Ông Bút
Ông Bút – Sáng nay 21/3/2012 đọc báo An Ninh Thủ Đô, có tin: Hai vận động viên chèo thuyền: Nguyễn Phương Đông và Lương Đức Toàn, thuộc đội tuyển Chèo Thuyền Việt Nam, đã đào thoát thành công tại Úc, mới đọc tới đây sực nhớ chuyện cười, kể như sau:
Có ba người, gồm: Việt Nam, Mỹ, và một người Pháp, ba người hùn nhau đi du lịch, trên một chiếc thuyền nhỏ. Chẳng may bị gió to, sóng lớn, lạc đến một hòn đảo hoang vu, lâm vào cảnh đời bi đát. Họ cầu khấn sáng, trưa, chiều tối… Ngày kia có vị thần đảo hiện ra, hỏi: Các con muốn gì? Người Mỹ thưa: Xin thần sớm cho con về xứ. Vèo một phát, anh chàng về ngay New York, người Pháp cung kính thưa: Khẩn cầu thần thánh, ban ơn phước cho con được về quê, một cú phất tay, anh chàng về ngay Paris. Đến lượt anh chàng Việt Nam, ngồi cúi mặt, sốt ruột, thần hỏi: Này con Việt Nam ơi, con muốn gì nào, anh Việt Nam lí nhí, thưa: Con muốn thần cho hai người bạn của con trở lại đảo, sống với con cho vui! Đến đây thần thấy qua khó xử, đã là thần phải công bằng, vì mình mới giúp hai thằng kia, chẳng lẽ bỏ thằng này. Cuối cùng thần thở ra một hơi dài, rồi phất tay, hai chàng Mỹ, Pháp hiện ngay bên cạnh anh chàng Việt Nam!
Truyện cười, hầu hết xuất phát từ sự thật của xã hội, và cũng hầu hết cười vào thói xấu, tệ đoan của con người, như: Say sưa, bài bạc, tham lam, keo kiệt, ngu dốt vô học mà làm lớn, truyện cười không thiếu sót chốn nào, kể cả tu hành không nên nết. Sau 1975 vì cấm ngặt báo chí, chỉ có truyện cười phương tiện duy nhất, truyền khẩu nên không thể kiểm duyệt, đã giúp giải tỏa những ức chế. Như câu truyện vui ở trên diễn đạt: Ai có xứ sở cũng mong VỀ, về với quê cha đất tổ, đích thực niềm vui, hạnh phúc. Chỉ có người Việt, ở lại hoang đảo, mới là niềm vui!
Bài báo nói trên có hai đoạn chính, không kể phần nhập đề, phần một họ ca cẩm nghe thê thảm, trong vòng mười năm qua đã có 13 vụ đào thoát như thế, phần tốn công, phí qua đào tạo, nay bỗng dưng mất đi, ngoài ra trong mắt bạn bè quốc tế nghĩ sao? Họ cười mình chết!!
Hôm nay Cộng Sản, mới biết mắc cỡ, khi bị anh em “cười”. Dù sao cũng đáng khen, biết mắc cỡ, là bước đầu của tiến bộ. Nhưng than ôi! Quốc tế chắc không còn hơi sức để cười, vì 37 năm qua: 30/4/1975 – 30/4/2012, dưới sự toàn trị của đảng, chuyện chi cũng cười được.
- Hàng triệu người vượt biên, vượt biển còn đây, đồng bào bỏ thây nơi biển cả, rừng sâu biết bao nhiêu, bên này hay bên kia đại dương, những tháng ngày này là đại tang, hay quốc tang cũng không sai. Đại tang ai dám cười đâu quý “bác”, quý “bác” cứ reo hò chiến thắng đi.
- Những tháng ngày này cũng chưa xa lắm, Tết Mậu Thân hơn 5000 ngàn người chết tức tưởi, quốc tế biết hết, họ không nở cười, người Việt lại càng không cười nổi, họ lén lút làm đám giỗ cho thân nhân mà thôi.
- Tha hồ cướp, tha hồ giết, luật do đảng, xử do đảng, luật sư hết 99% về hùa cùng đảng, ai dám cười. Đoàn Văn Vươn nổ súng, để thiên hạ tỉnh táo đếm thử bao vạn, triệu dân oan, đếm cho biết, chưa ai cười đâu, phải lo.
- Đảng ra luật, để ăn cướp khắp nước, “chính quyền” Hải Phòng có tội tình gì đâu, chỉ vụng về trong khi trấn lột. Thế nhưng thân mẫu anh Vươn viết thư “cảm ơn thủ tướng”, một tên đàn em ăn cướp, coi bộ khó nuốt, đàn anh xử phạt nhẹ hều, có gì ơn nghĩa, chưa biết tài sản sẽ hốt lại được gì? Bà nên cảm ơn người con can đảm của bà, mới không sai địa chỉ. Hay là thư này bà đứng giùm tên tác giả, dám lắm. Trên đời này chưa đẻ ra Trần Dân Tiên, mà đã viết sách ca ngợi “bác” thì chuyện gì cũng xảy ra được.
Xin phép, cho tôi được cười cái vụ “thư cảm ơn” sai địa chỉ, do đảng sáng tác. Khéo quá, nhưng khéo đến trơ trẻn.
Bài báo tiếp: Dù có kèm kẹp 24/24 cũng không giữ được, chỉ sơ hở tích tắc là… Biến! Họ (những người đào thoát) bỏ lại tất cả, dù chỉ ra đi với chiếc quần đùi. Lạ chi hè, sách nói rồi: Cây cột đèn biết đi, nó cũng vượt biên, quần đùi còn phước chán.
Xin hiến kế cho đảng, chấn chỉnh việc đào thoát, thế này: Giờ vận động viên sinh hoạt, cho mặc áo quần đàng hoàng, sau đó tịch thu tất, trần truồng như nhộng. Đố trốn được, ra khỏi phòng, chính quyền sở tại bắt nhốt ngay lập tức. Bằng không đến nước nào cho vận động viên mặc đồng phục tù của nước đó, làm sao trốn được? Biết rằng đảng là “đỉnh cao trí tuệ” nhưng đôi khi, cũng học kế của kẻ thất phu.
Khổng Tử viết: Trăm câu nói của người hiền minh, cũng có một câu sai, trăm câu nói của kẻ thất phu, cũng có một câu đúng, đảng nên học và ứng dụng, ai đào thoát, tôi chịu đền chi phí đào tạo.
Bài báo cho rằng: “Những người trốn này, đang học cấp ba, cấp hai, tuổi đời còn qúa trẻ. Nên chưa ý thức được việc mình làm”. Xưa nay đào thoát khỏi xứ sở Cộng Sản chiếm đóng, không ai cười, viết báo nói bậy “quốc tế cười chết”, nên nhớ: Một đứa con nít biết trốn, là đã có một sự lựa chọn, trốn thành công là có mưu trí, chương trình hoạch định từ trước, canh me từ li, từ khắc. Trốn khỏi nanh vuốt Cộng Sản, khó lắm nhà báo ơi.
Lại nữa: “Những vận động viên nước khác, trước khi xuất ngoại, phải có tiền đặt cọc, chứng minh tài sản, hễ đào thoát ở lại xứ người, coi như mất trắng, nên không ai đào thoát”.
Sai bét, báo An Ninh Thủ Đô, ơi. Tình yêu quê hương xứ sở. Là tài sản “đặt cọc” vô giá, để con người ta ra đi, phải quay về, xin hỏi: Từ thuở khai sinh ra chế độ Cộng Sản, có ai trốn TỰ DO để xin tá túc tại xứ Cộng Sản chưa? Hỏi tức trả lời rồi đó hỉ. Vậy không trốn khỏi xứ sở mình, chẳng phải vì tiền đặt cọc, mà tại nơi đó: NGƯỜI DÂN KHÔNG CÓ QUYỀN LÀM NGƯỜI.
Ngoài ra: “Trốn với mục đích lao đông nơi xứ người có thu nhập cao, thậm chí Vận Động Viên, trốn ở lại Nam Hàn đi bốc vác, cũng trốn”. Ô hay, con của Võ Nguyên Giáp, con Stalin, sống chết mãn kiếp trên xứ Mỹ này, chắc cũng vì “thu nhập cao, thấp?” đó phỏng. Hiện nay hàng chục ngàn “Du Học Sinh” con ông to, bà lớn của đảng CSVN, đang cố tìm cách kết hôn, để ở lại nước ngoài. Nơi quê nhà bố mẹ họ, muốn thu bao nhiêu thì thu, muốn nhập mấy thì nhập. Như vậy nói vận động viên trốn vì thu nhập, oan qúa.
Cho rằng, trốn vì thu nhập, nghe không ổn lắm. Mọi lối quy nạp đều sai, Phần đông trốn vì tự do, trốn vì thu nhập cũng có, con cán bộ trốn không vì thu nhập, đặc biệt không thiếu tự do, nhưng vì biết tương lai bất ổn, sợ nhân dân trả thù. Đảng cướp và giết người, đang ngồi trên bàn chông lửa, trốn để tẩu tán tài sản và lót ổ cho một tương lai gần!
Cười chi, Hoàng, Trường Sa “Chủ quyền không tranh cãi”
Hầu như bất cứ ai, lên làm phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao, đều phải học thuộc câu này. Nhưng ai “không tranh cãi”? Bọn Trung Cộng hoành hành trên hai đảo này như chốn không người, chặt cáp phá tàu, đảng lên tiếng chiếu lệ, Tàu không thèm trả lời. Bất kể lúc nào nó gặp tàu Ngư Phủ Việt Nam, chúng trấn lột, cướp bóc, đập bể tan tành sản nghiệp chắt chiu một đời, khiến ngư phủ mình lâm cảnh nợ nần, khốn nạn, đảng im re! Đúng ra trong lúc “không tranh cãi” với bọn Tàu Phù, chính quyền phải xuất tiền đền bù cho ngư phủ, vì bất lực, để ngoại bang uy hiếp, làm hư hao tài sản. Sau đó dùng luật quốc tế, luật bang giao buộc đối phương phải đền bù cho chính phủ – chính phủ phải có bổn phận bảo vệ, và trách nhiệm trước thiệt hại của người dân.
Trước 1975, bọn Cộng Sản pháo kích trúng nhà dân. Pháo ngày trước, ngày sau phái đoàn chính phủ VNCH, tới kê biên thiệt hại về nhân mạng, về nhà cửa… Để bồi thường, tội ác của Cộng Sản sẽ tính sau, trước mắt chính phủ có Cảnh Sát, Quân Đội, không bảo vệ được người dân, chính phủ phải đền và xin lỗi. “Chính quyền cách mạng, giải phóng” nên học tập “ngụy” mà hành xử, để hai chữ “chính quyền” thoát ra ngoặc kép.
Hoàng Trường Sa, hai đảo ấy bác và đảng hiến cho Tàu lâu rồi, chủ quyền thuộc về nước “Lạ” ngư dân đừng lén phén, bén mảng nơi đó. Chủ quyền của Tàu,” không tranh cãi” được đâu.
Quốc Tế biết tỏng tòng tong, đảng nói phứt đi, có cười cũng không rảnh cười hoài, nói toạc ra để ngư phủ khỏi chết chóc, lâm cảnh nợ nần tội nghiệp.
“Chính quyền đã liên hệ với hai gia đình vận động viên bỏ trốn, cả hai gia đình đều nói – Không biết, nhưng coi bộ họ phấn khởi lắm”. Khỏi nói, quốc tế cũng biết.
Cười là biểu thị thái độ khinh bỉ một “chính quyền” chỉ biết cúi đầu trước quân thù ngoại xâm, hung hiểm, ác độc với người lương dân.
Cười thật sảng khoái, cho bất kể ai đã trốn thoát chế độ Cộng Sản độc tài, một chế độ không xứng đáng để sống và cống hiến.
Mến chúc hai bạn Nguyễn Phương Đông, Lương Đức Toàn gặp nhiều may mắn, trên bước đường tha hương, kính chúc hai gia đình của các bạn luôn bình an.
Ông Bút